诗词大全

和友人喜相遇十首

朝代: 作者:李咸用
为儒自愧已多年,文赋歌诗路不专。
肯信披沙难见宝,只怜苫草易成编。
燕昭寤寐常求骏,郭隗寻思未是贤。
且固初心希一试,箭穿正鹄岂无缘。
揣情摩意已无功,只把篇章助国风。
宋玉谩夸云雨会,谢连宁许梦魂通。
愁成旅鬓千丝乱,吟得寒缸短焰终。
难世好居郊野地,出门常喜与人同。
惠子休惊学五车,沛公方起斩长蛇。
六雄互欲吞诸国,四海终须作一家。
自古经纶成世务,暂时朱绿比朝霞。
人生心口宜相副,莫使尧阶草势斜。
不傍江烟访所思,更应无处展愁眉。
数杯竹阁花残酒,一局松窗日午棋。
多病却疑天与便,自愚潜喜众相欺。
非穷非达非高尚,冷笑行藏只独知。
闲吟闲坐道相应,远想南华亦自矜。
抛掷家乡轻似梦,寻常心地冷于僧。
和羹使用非胥靡,忆鲙言词小季鹰。
唯仗十篇金玉韵,此中高旨莫阶升。
已向丘门老此躯,可堪空作小人儒。
吟中景象千般有,书外囊装一物无。
润屋必能知早散,辉山应是不轻沽。
短衣宁倦重修谒,谁识高阳旧酒徒。
松桂寒多众木分,轻浮如叶自纷纭。
韶咸古曲教谁爱,山水清音喜独闻。
上国共知传大宝,旧交宁复在青云。
相逢莫厌杯中酒,同醉同醒只有君。
还淳反朴已难期,依德依仁敢暂违。
寡欲自应刚正立,无私翻觉友朋稀。
旄头影莫侵黄道,傅说星终近紫微。
年纪少他蘧伯玉,幸因多难早知非。
麻衣未识帝城尘,四十为儒是病身。
有恨不关衔国耻,无愁直为倚家贫。
齐轻东海二高士,汉重商山四老人。
一种爱闲闲不得,混时行止却应真。
任说天长海影沈,友朋情比未为深。
唯应乐处无虚日,大半危时得道心。
命达夭殇同白首,价高砖瓦即黄金。
他年有要玄珠者,赤水萦纡试一寻。
wéi kuì duō nián
wén shī zhuān
kěn xìn shā nán jiàn bǎo
zhī lián shān cǎo chéng biān
yàn zhāo mèi cháng qiú jùn
guō wěi xún wèi shì xián
qiě chū xīn shì
jiàn chuān 穿 zhèng yuán
chuāi qíng gōng
zhī piān zhāng zhù guó fēng
sòng màn kuā yún huì
xiè lián níng mèng hún tōng
chóu chéng bìn qiān luàn
yín hán gāng duǎn yàn zhōng
nán shì hǎo jiāo
chū mén cháng rén tóng
huì xiū jīng xué chē
pèi gōng fāng zhǎn zhǎng shé
liù xióng tūn zhū guó
hǎi zhōng zuò jiā
jīng lún chéng shì
zàn shí zhū 绿 cháo xiá
rén shēng xīn kǒu xiàng
shǐ 使 yáo jiē cǎo shì xié
bàng jiāng yān fǎng 访 suǒ
gèng yīng chù zhǎn chóu méi
shù bēi zhú huā cán jiǔ
sōng chuāng
duō bìng què tiān biàn 便
qián zhòng xiàng
fēi qióng fēi fēi gāo shàng
lěng xiào háng cáng zhī zhī
xián yín xián zuò dào xiàng yīng
yuǎn xiǎng nán huá jīn
pāo zhì jiā xiāng qīng mèng
xún cháng xīn lěng sēng
gēng shǐ 使 yòng fēi
kuài yán xiǎo yīng
wéi zhàng shí piān jīn yùn
zhōng gāo zhǐ jiē shēng
xiàng qiū mén lǎo
kān kōng zuò xiǎo rén
yín zhōng jǐng xiàng qiān bān yǒu
shū wài náng zhuāng
rùn néng zhī zǎo sàn
huī shān yīng shì qīng
duǎn níng juàn zhòng xiū
shuí shí gāo yáng jiù jiǔ
sōng guì hán duō zhòng fèn
qīng fēn yún
sháo xián jiāo shuí ài
shān shuǐ qīng yīn wén
shàng guó gòng zhī chuán bǎo
jiù jiāo níng zài qīng yún
xiàng féng yàn bēi zhōng jiǔ
tóng zuì tóng xǐng zhī yǒu jūn
hái chún fǎn nán
rén gǎn zàn wéi
guǎ yīng gāng zhèng
fān jiào yǒu péng
máo tóu yǐng qīn huáng dào
shuō xīng zhōng jìn wēi
nián shǎo
xìng yīn duō nán zǎo zhī fēi
wèi shí chéng chén
shí wéi shì bìng shēn
yǒu hèn guān xián guó chǐ
chóu zhí wéi jiā pín
qīng dōng hǎi èr gāo shì
hàn zhòng shāng shān lǎo rén
zhǒng ài xián xián
hún shí háng zhǐ què yīng zhēn
rèn shuō tiān zhǎng hǎi yǐng shěn
yǒu péng qíng wèi wéi shēn
wéi yīng chù
bàn wēi shí dào xīn
mìng yāo shāng tóng bái shǒu
jià gāo zhuān huáng jīn
nián yǒu yào xuán zhū zhě
chì shuǐ yíng shì xún

※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。
作者介绍
李咸用
李咸用,唐,生卒年不详。族望陇西(今甘肃临洮)。习儒业,久不第,曾应辟为推官。因唐末乱离,仕途不达,遂寓居庐山等地。生平事迹散见宋杨万里...详情
相关作品
忽忆金兰友,携琴去自由。
远寻寒涧碧,深入乱山秋。
见后却无语,别来长独愁。
幸逢三五夕,露坐对冥搜。
jīn lán yǒu
xié qín yóu
yuǎn xún hán jiàn
shēn luàn shān qiū
jiàn hòu què
bié lái zhǎng chóu
xìng féng sān
zuò duì míng sōu
携手春复春,未尝渐离别。
夭夭风前花,纤纤日中雪。
不敢怨于天,唯惊添岁月。
不敢怨于君,只怕芳菲歇。
芳菲若长然,君恩应不绝。
xié shǒu chūn chūn
wèi cháng jiàn bié
yāo yāo fēng qián huā
xiān xiān zhōng xuě
gǎn yuàn tiān
wéi jīng tiān suì yuè
gǎn yuàn jūn
zhī fāng fēi xiē
fāng fēi ruò zhǎng rán
jūn ēn yīng jué
淅淅梦初惊,幽窗枕簟清。
更无人共听,只有月空明。
急想穿岩曲,低应过石平。
欲将琴强写,不是自然声。
mèng chū jīng
yōu chuāng zhěn diàn qīng
gèng rén gòng tīng
zhī yǒu yuè kōng míng
xiǎng chuān 穿 yán
yīng guò shí píng
jiāng qín qiáng xiě
shì rán shēng
雁门禅客吟春亭,牡丹独逞花中英。
双成腻脸偎云屏,百般姿态因风生。
延年不敢歌倾城,朝云暮雨愁娉婷。
蕊繁蚁脚黏不行,甜迷蜂醉飞无声。
庐山根脚含精灵,发妍吐秀...
展开阅读全文V
yàn mén chán yín chūn tíng
dān chěng huā zhōng yīng
shuāng chéng liǎn wēi yún píng
bǎi bān 姿 tài yīn fēng shēng
yán nián gǎn qīng chéng
cháo yún chóu pīng tíng
ruǐ fán jiǎo nián háng
tián fēng zuì fēi shēng
shān gēn jiǎo hán jīng líng
yán xiù cóng jūn tíng
pén jiāng tài shǒu duō xián qíng
lán zhū rào jiàng liú qīng yíng
chán chán 绿 dāng fēng qīng
píng tóu jiū yín shēng
hóng yàn yàn jiāo tóng xīng
zuǒ wén yòu lián jūn róng
bái tóng shàng cán qīng míng

鼓鼙声里寻诗礼,戈戟林间入镐京。


好事尽从难处得,少年无向易中轻。


也知贵贱皆前定,未见疏慵遂有成。


吾道近来稀后进,善开金口答公卿。

...
展开阅读全文V
shēng xún shī
lín jiān gǎo jīng
hǎo shì jìn cóng nán chù
shǎo nián xiàng zhōng qīng
zhī guì jiàn jiē qián dìng
wèi jiàn shū yōng suí yǒu chéng
dào jìn lái hòu jìn
shàn kāi jīn kǒu gōng qīng
励志读书
多负悬弧礼,危时隐薜萝。
有心明俎豆,无力执干戈。
壮士难移节,贞松不改柯。
缨尘徒自满,欲濯待清波。
duō xuán
wēi shí yǐn luó
yǒu xīn míng dòu
zhí gàn
zhuàng shì nán jiē
zhēn sōng gǎi
yīng chén mǎn
zhuó dài qīng
风和气淑宫殿春,感阳体解思君恩。
眼光滴滴心振振,重瞳不转忧生民。
女当为妾男当臣,男力百岁在,女色片时新。
用不用,唯一人。
敢放天宠私微身,六宫万国教谁宾?...
展开阅读全文V
fēng shū gōng diàn 殿 chūn
gǎn yáng jiě jūn ēn
yǎn guāng xīn zhèn zhèn
zhòng tóng zhuǎn yōu shēng mín
dāng wéi qiè nán dāng chén
nán bǎi suì zài
piàn shí xīn
yòng yòng
wéi rén
gǎn fàng tiān chǒng wēi shēn
liù gōng wàn guó jiāo shuí bīn
芳草比君子,诗人情有由。
只应怜雅态,未必解忘忧。
积雨莎庭小,微风藓砌幽。
莫言开太晚,犹胜菊花秋。
fāng cǎo jūn
shī rén qíng yǒu yóu
zhī yīng lián tài
wèi jiě wàng yōu
shā tíng xiǎo
wēi fēng xiǎn yōu
yán kāi tài wǎn
yóu shèng huā qiū
故人不见五春风,异地相逢岳影中。
旧业久抛耕钓侣,新闻多说战争功。
生民业恨将谁诉,花木无情只自红。
莫把少年愁过日,一尊须对夕阳空。
rén jiàn chūn fēng
xiàng féng yuè yǐng zhōng
jiù jiǔ pāo gēng diào
xīn wén duō shuō zhàn zhēng gōng
shēng mín hèn jiāng shuí
huā qíng zhī hóng
shǎo nián chóu guò
zūn duì yáng kōng

出门无至友,动即到君家。


空掩一庭竹,去看何寺花。


短僮应捧杖,稚女学擎茶。


吟罢留题处,苔阶日影斜。

...
展开阅读全文V
chū mén zhì yǒu
dòng dào jūn jiā
kōng yǎn tíng zhú
kàn huā
duǎn tóng yīng pěng zhàng
zhì xué qíng chá
yín liú chù
tái jiē yǐng xié
更多关于李咸用的古诗>>
为儒自愧已多年,文赋歌诗路不专。 肯信披沙难见宝,只怜苫草易成编。 燕昭寤寐常求骏,郭隗寻思未是贤。 且固初心希一试,箭穿正鹄岂无缘。 揣情摩意已无功,只把篇章助国风。 宋玉谩夸云雨会,谢连宁许梦魂通。 愁成旅鬓千丝乱,吟得寒缸短焰终。 难世好居郊野地,出门常喜与人同。 惠子休惊学五车,沛公方起斩长蛇。 六雄互欲吞诸国,四海终须作一家。 自古经纶成世务,暂时朱绿比朝霞。 人生心口宜相副,莫使尧阶草势斜。 不傍江烟访所思,更应无处展愁眉。 数杯竹阁花残酒,一局松窗日午棋。 多病却疑天与便,自愚潜喜众相欺。 非穷非达非高尚,冷笑行藏只独知。 闲吟闲坐道相应,远想南华亦自矜。 抛掷家乡轻似梦,寻常心地冷于僧。 和羹使用非胥靡,忆鲙言词小季鹰。 唯仗十篇金玉韵,此中高旨莫阶升。 已向丘门老此躯,可堪空作小人儒。 吟中景象千般有,书外囊装一物无。 润屋必能知早散,辉山应是不轻沽。 短衣宁倦重修谒,谁识高阳旧酒徒。 松桂寒多众木分,轻浮如叶自纷纭。 韶咸古曲教谁爱,山水清音喜独闻。 上国共知传大宝,旧交宁复在青云。 相逢莫厌杯中酒,同醉同醒只有君。 还淳反朴已难期,依德依仁敢暂违。 寡欲自应刚正立,无私翻觉友朋稀。 旄头影莫侵黄道,傅说星终近紫微。 年纪少他蘧伯玉,幸因多难早知非。 麻衣未识帝城尘,四十为儒是病身。 有恨不关衔国耻,无愁直为倚家贫。 齐轻东海二高士,汉重商山四老人。 一种爱闲闲不得,混时行止却应真。 任说天长海影沈,友朋情比未为深。 唯应乐处无虚日,大半危时得道心。 命达夭殇同白首,价高砖瓦即黄金。 他年有要玄珠者,赤水萦纡试一寻。
热门搜索:明星婚纱照韩国美女性感图片迅雷打开免费下载安装性感女生电影下载磁力迅雷下载两性生活视频办公室性感女秘书性感超短裙
櫻花の島
网站地图